Trước mặt vợ bác, một đám đông vua chúa đứng hầu. Bác tiến vào giữa đám người đó và bảo vợ: - Này nhà, bây giờ nhà đã là nữ hoàng rồi nhỉ? - Phải tôi là nữ hoàng rồi. Bác đứng ngắm vợ hồi lâu rồi nói: - Này nhà làm nữ hoàng thích lắm nhỉ. Vợ nói: Vợ tôi và tôi gần đây đã đi xe đạp của chúng tôi và chúng tôi đi đến gốc của những con đường mòn này và thấy tất cả đã đóng cửa. Chúng tôi đã tự hỏi điều gì đã xảy ra. Chúa ở bên anh ấy nghe có vẻ như quận này là vô nghĩa hơn và đã sử dụng rằng cây Give Vợ và bồ trẻ tôi phải chọn ai? 5/5. Xếp hạng: 5 (1 đánh giá) Tôi năm nay 30 tuổi, còn vợ tôi kém tôi 4 tuổi, chúng tôi đã cưới nhau được 5 năm và có một cô công chúa 4 tuổi. Quan hệ vợ chồng của chúng tôi trong thời gian gần đây đã không còn nồng thắm như trước Vợ Tôi Là Quỷ Vương. Chương 371. Vợ Tôi Là Quỷ Vương - Chapter 371 (Cập nhật lúc: 09:56 07/06/2022) Nếu không xem được truyện vui lòng đổi "SERVER ẢNH" bên dưới. Server 1 Server 2 Server 3 Server VIP. Báo lỗi. Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter. Nếu Chúa có gọi ai trở về nhà Cha; chính là tôi đang ngồi ghế trước, không phải người ngồi ghế phía sau, là mục sư đâu". Lần cuối cùng tôi nhìn thấy ông vào một buổi thờ phượng ở lễ 1. . Sau khi Bạch Đái lão nhân rời đi một ngày —— thứ lỗi cho ta Diệp nhi, để ta mạo muội dùng cái tên này gọi cha ngươi —— ta chính thức nói với Hùng Thập Đại việc ta cùng quận chúa cũng sẽ rời đi. Không nghĩ tới từ lúc đó hắn lại cứ quấn quýt ta không rời, chung quy lại đúng là ta với hắn tình cảm suy nghĩ hoàn toàn không giống nhau, tựa như gà với vịt. "Thanh kiếm này, rất nặng phải không?" Quận chúa hỏi, trên mặt thoáng chút không đành lòng. Ta lắc đầu, tiện đà thở dốc một hơi "Một chút cũng... không, nặng." Sau khi nói ra miệng rồi, chính mình lại cảm thấy nó đúng thực là rất nặng. Cái kiếm này... hơn nửa buổi sáng đè nặng trên lưng ta, trước khi đi, Hùng Thập Đại đã tặng ta. Theo lời hắn nói, đây là lễ vật kết bái của người làm ca ca như hắn tặng. Có ba công dụng, thứ nhất là có thể làm vật phẩm làm quen sau này, tuy ta chẳng rõ bộ dạng ta có gì không tốt để giao tiếp, mà hắn phải cần một thanh kiếm để xác nhận thân phận ta; hai là nếu ta cùng quận chúa trên đường gặp được bằng hữu, thấy thanh kiếm này của Hùng Thập Đại, sẽ không làm khó dễ chúng ta; ba là có thể dùng để phòng thân. Về cái công dụng phòng thân, ta thực cảm thấy hoài nghi, thanh kiếm này thân cao đến ngang eo ta, khẳng định cũng vài chục cân nặng. Ta chỉ sợ trước khi chúng ta "trên đường gặp được bằng hữu", ta cũng đã bị thanh kiếm này đè chết rồi. Chính là, khi Hùng Thập Đại đem kiếm này giao cho ta, ta rõ ràng còn chứng kiến hắn "Vút vút vút" cầm kiếm khuya vài vòng... Đúng là chỉ có thể nói, người với người khác nhau rất lớn~ "Không bằng, chúng ta tới gốc cây kia nghỉ ngơi một lát đi." Quận chúa móc ra khăn tay nhỏ của mình, nhẹ nhàng giúp ta lau mồ hôi trên trán. Ta thật sự cũng chống đỡ không nổi nữa, ở dưới cái nắng mãnh liệt như vậy, trên lưng còn cõng cây kiếm mấy chục cân nặng đi hơn nửa buổi sáng, ta liên tục gật đầu đồng ý "Vậy...cũng tốt..." Sau một lúc lầm bầm chửi rủa Hùng Thập Đại dưới tán cây, ta chuẩn bị nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thì quận chúa đột nhiên nói "Kỳ thật, ngươi cũng rất ưa thích Hùng đại ca?" "Cái gì?" Ta bật dậy nhìn chằm chằm quận chúa, ngươi rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì ~ "Mặc dù bởi nói dối mà quen biết, nhưng cảm tình giữa cả hai dường như rất tốt." Quận chúa cười cười, ánh mặt trời tát lên khuôn mặt trắng nõn của nàng thật đẹp. Sau khi bức bách chính bản thân mình phục hồi tinh thần, ta tấm tắc miệng "Ôi chao, ôi chao, ngươi vậy là sai rồi. Đầu tiên, là bởi vì hắn muốn đánh cướp chúng ta, ta mới quen biết hắn; tiếp theo, toàn bộ hết thảy đều là do hắn đơn phương như thế, ta cũng không có yêu thích hắn." "Thanh kiếm này thì sao, nhìn thế nào cũng thấy là cái không đáng lưu lại, chính là ngươi lại liều chết đeo nó trên lưng đã hơn nửa ngày." Quận chúa dùng ánh mắt "Ta nhìn thấu hết ngươi " nhìn ta. "Cái này... Không phải hắn nói rồi sao, lỡ chúng ta gặp cường đạo khác, đến lúc đó còn có thể dùng làm bia chắn." Ta vội vàng ra vẻ như vô can nói. "Ồ~" quận chúa lần này lại dùng ánh mắt "Ngươi không cần tiếp tục che dấu" tiếp tục nhìn chằm chằm ta. "Hùng Thập Đại là một người rất tốt không sai" Ta không dám cùng quận chúa đối diện, chỉ cảm giác như đôi mắt nàng còn hơn trước nhìn ta chăm chú, "Bất quá, nam nhân này thoạt nhìn thực vui tươi, nhưng là cũng rất đáng thương..." "Đáng thương?" "A?" Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của quận chúa, ta nhớ tới nàng vốn không biết câu chuyện xưa của Hùng Thập Đại cùng Cầm Cầm, liền vội vàng tùy tiện nói sang cái khác, "Nga, không có gì, là ta nói Hùng Thập Đại đã lớn tuổi rồi, còn không cưới vợ, thật sự là đáng thương~ " "Vậy còn ngươi?" Quận chúa đột nhiên hỏi. "Cái gì?" Không phải là nghe không rõ, mà đây là câu hỏi ngoài ý muốn của ta. "Không, không có gì." Quận chúa tựa hồ cũng ý thức được đây là câu hỏi không thích hợp, cặp mắt nhìn chằm chằm vào ta rốt cục vòng trở ra, nhìn không mục tiêu lên một mảnh cây cối. Vậy còn ngươi? —— Linh tính như điều quận chúa muốn hỏi là "Vậy ngươi định khi nào thì cưới vợ." Không bằng, bây giờ nói cho nàng biết đi. Chính là bây giờ. Trong đầu ta đột nhiên cảm thấy kích động. Ta không cưới vợ, bởi vì ta cùng ngươi giống nhau, tương lai là gả cho nam nhân. Cứ như vậy, trực tiếp nói cho quận chúa. Chính là ngay lúc ta định hé miệng nói, một cảm giác không biết từ đâu, đến ngăn cấm ta, không muốn nói cho nàng, ít nhất bây giờ không nên. Đột nhiên, ta cảm thấy sợ hãi. Quan hệ giữa ta cùng quận chúa, thậm chí cả quan hệ cùng Hùng Thập Đại đều là nói dối mà tạo dựng lên. Hay đúng hơn là, ngoại trừ sư phụ, Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh, tất cả mọi người trên thế gian này đều là ta nói dối. Tuy rằng, nói dối cái này với những người khác mà nói cũng không có gì quan trọng, hay không sao cả, "Chúng ta tịnh không để ý ngươi là nữ nha." Có lẽ sẽ có người như vậy trả lời ta. Nhưng là, tâm vẫn sẽ như vậy mà đau. Vất vả che giấu thân phận của mình mười tám năm, kết quả chẳng có ích gì ư. Cho dù là sư phụ, hắn cũng sẽ nói " để thuận tiện cho ngươi ở trong y quán" mới khăng khăng để ta nữ giả nam trang. Ta trước đây khi chưa đầy mười tuổi, đã có lần từng khóc chạy đến trước mặt sư phụ, hỏi hắn phụ mẫu vì sao đem ta vứt bỏ. Sư phụ chính là chỉ nói một câu "Ngươi không nên nghĩ là bọn hắn muốn từ bỏ ngươi, mà có thể là bọn hắn không còn cách nào khác." Đây đúng là một lý do miễn cưỡng. Chính là không hiểu vì sao cái lý do miễn cưỡng đó lại thuyết phục được ta. Không phải muốn vứt bỏ ta, mà bởi vì không còn cách nào khác thôi. Ta cũng từng gặp không ít chuyện bất đắc dĩ, vốn là mình cũng không muốn, nhưng cũng phải đau lòng làm. Cho nên, ta không có hận cha mẹ mình. Nhưng là, vẫn luôn muốn có người như cha mẹ ruột luôn sẽ để ý đến mình, dù là có sư phụ, cũng cảm thấy chưa đủ... Quả nhiên là ta quá tham lam a. "Nặc Ba? Ngươi không sao chứ?" Đột nhiên nghe được thanh âm của quận chúa. Sự chú ý của ta lại theo tầm mắt đến bên quận chúa, nàng vẻ mặt lo lắng nhìn ta. "Không có việc gì." Ta lắc đầu, sau đó nhìn ánh mặt trời rực rỡ trên không. "Dường như ngươi có tâm sự." Quận chúa trầm giọng nói. "Là sao, có lẽ do đói bụng." Ta hướng nàng làm cái mặt quỷ, "Chúng ta đi thôi, hẳn phía trước không xa có dịch trạm, tới đó, ta phải có một bữa cơm no đủ!" Ta thở hắt ra hạ quyết tâm. "Ngươi thật là..." Quận chúa vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu. Cho dù là vẻ mặt này, cũng rất đẹp a. Đột nhiên cảm thấy mình lại bắt đầu thất thần, liền vội vàng bắt buộc chính mình phục hồi tinh thần lại, một hơi vác lên cây kiếm —— Chết tiệt, Hùng Thập Đại, ta không tha cho ngươi... Truyện Vợ Của Ta Là Quận Chúa Trọn Bộ được TruyenFull cập nhật mới nhất ngày 13/06/2023 . Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện Vợ Của Ta Là Quận Chúa một cách nhanh nhất. Theo dõi để xem được nhiều truyện mới nhất . Bài viết có thể bạn thích Thông tin Truyện Vợ Của Ta Là Quận Chúa 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Vợ Của Ta Là Quận Chúa Trọn Bộ 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 13/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – Truyện Full Tác giả Hổ Đầu Miêu Diện Thể loại Sủng, Hài Hước, Cổ Đại Đêm đen gió lộng, thật hợp để đi giết người. Tuy rằng tôi không định giết người, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt để xuống tay’. Nhìn bốn phía xung quanh không có ai, tôi cười thầm một tiếng rồi luồn tay qua cửa sổ, mò mẫm tới bên cạnh cửa. May mắn là khoảng cách giữa cửa sổ và cửa chính không xa. Chỉ một lát sau, đã mò thấy chốt khóa, tôi vội vàng kéo. Hì hì, quả nhiên lần nào cũng đúng. Kiễng nhẹ đầu ngón chân bước tới, tôi khẽ khàng dùng hai tay đẩy cánh cửa ra, “Cót —— két ——” Tiếng trục cửa vang lên khiến cả người tôi giật bắn, ngay lập tức vội vàng giữ nó lại. Chết tiệt, ngày mai nhất định phải nhớ tra chút dầu vào cái trục này. Nín thở, tôi chột dạ liếc nhìn xung quanh lần nữa, tốt lắm, ngoài vài cơn gió lạnh đang điên cuồng thổi ngoài kia thì chẳng còn gì khả nghi. Cứ tiếp tục thế nhá, sắp đạt được mục đích rồi. Trong phòng tối đen như mực, dù có giơ tay lên cũng chẳng thấy được ngón tay. Nhưng không sao, tôi đã quá quen với cách bố trí của căn phòng này rồi, sờ soạng một lát, tôi đã tiếp cận được với mục tiêu’. Tao ngóng bọn mày lâu lắm rồi đó nha. Lòng vui mừng khôn xiết, tôi đắc ý đặt một chân lên bệ, còn tay thì hướng về phía mục tiêu. Ai! Ai đang lén lút ở phòng bếp đấy??!! Tôi lập tức đứng hình. Không sai, nơi tôi tiến vào chính là phòng bếp, và mục tiêu mà tôi nói đang nằm ngay trong cái nồi trên bếp lò kia… Chính là mấy chiếc bánh bao táo đỏ. Nhưng xem ra, kế hoạch của tôi giờ bị phá hư rồi. Không được, đầu tiên cũng phải biết kẻ phá đám là ai đã, thì mới có thể tìm ra phương pháp để đối phó ngược với người ta. Nghĩ vậy, tôi nhẹ nhàng quay đầu lại. A —— Ra là hắn. Danh sách chương Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 28-2 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 34-2 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Tổng hợp Chương Truyện Vợ Của Ta Là Quận Chúa “update 13/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐ Ta gãi gãi đầu, xấu hổ nhìn quận chúa vẫn đang nghiêm nghiêm thực thực trốn trên giường nói “Quận… Quận chúa, chúng ta không phải cần đi thỉnh an vương gia sao? Ngươi, ta… Ta qua thư phòng đổi quần áo trước, ngươi cũng thu thập một chút đi, được rồi thì kêu ta.” Nói rồi vội vàng đem quần áo đổi của Thái Anh đặt bên người nàng, sau đó cầm quần áo đổi của chính mình chạy nhanh khỏi phòng. Một trong những điều nhân sinh ta ghét nhất, chính là xử lý những tình huống xấu hổ như vậy. Vô luận là kể chuyện tiếu lâm không ai cười, hay không tìm nổi chủ đề tán gẫu thích hợp cùng người khác, hoặc giả như vừa nãy không cẩn thận nhìn thấy cái không nên nhìn. Trong đầu không nén được nhớ ra hình ảnh Thái Anh vai bán lộ, chợt phát hiện mình mặt bắt đầu nóng lên. Vì cái gì tối qua ta ôm nàng vào lòng ngủ cũng chưa kích động như vậy? Lắc lắc đầu để không còn miên man suy nghĩ, ta vội vàng thay quần áo cho kịp thời gian. Cuối cùng đổi xong một thân tố sắc áo bào, để tránh xấu hổ ta không dám đột nhiên trở về phòng nữa, chỉ yên lặng chờ đợi Thái Anh kêu ta. Hơn nửa ngày, ta bắt đầu có chút sốt ruột, mới nghe thấy Thái Anh nhỏ giọng kêu. Bước qua cửa, liền thấy nàng đứng trước bàn không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng, thân nàng cũng mặc một bộ tố sắc trường bào, tóc dài vấn cao, giống như vô ý chải rồi cắm lên một cây ngọc trâm đơn giản, lộ ra cổ trắng nõn dài nhỏ. Không có hạ nhân hầu hạ, Thái Anh chỉ tự mình tùy ý trang điểm, nhưng lại khiến ta một trận thất thần. “Anh nhi, chúng ta… Đi thôi.” Ta sững sờ nói. Thái Anh lúc này mới hơi hơi ngẩng đầu, nhìn ta rồi lập tức nở nụ cười, nàng đến gần bên sẳng giọng “Ngươi xem ngươi, ngay cả quần áo cũng mặc không tốt.” Thái Anh tới trước mặt ta, nâng tay nhẹ nhàng sửa lại vạt áo lệch, rồi đánh giá một chút từ chân tới đầu, vui vẻ nói “Xiêm y này thực rất vừa người, ngươi thích tố sắc sao?” “Thích.” Ta gật gật đầu, mặc dù không đặc biệt ưa thích một màu nào cả, nhưng chứng kiến quần áo của mình và Thái Anh chung một loại sắc, ta cũng không khỏi vui vẻ. Hình như quận chúa cũng rất thích áo nhạt màu, cái này cùng tính cách liệu có liên quan không nhỉ? “Thật tốt quá.” Thái Anh cười nói, sau đó có chút kiêu ngạo hướng ta ngước cằm, “Đây là chính ta tuyển cho ngươi.” Ta giơ ngón cái lên, cố ý dùng ngữ khí hùng hồn nói “Mắt chọn của quận chúa đại nhân tuyệt vời.” “Ba hoa.” Quận chúa cười nhẹ đánh tay ta, sau đó thúc giục “Chúng ta nhanh đi vấn an phụ vương, không còn sớm nữa.” Đến tới cửa, ta mới nhớ ra còn một việc chưa làm. Vương gia vốn đã sớm giao cho ta một tấm vải, mặt trên có cái gọi là “Lạc hồng”, dùng nó để che tai mắt người. Ta trở lại giường, đem khối vải đó trải lên trên mặt. Xoay người rời đi đã thấy Thái Anh đứng ở bên cửa, sau khi phát hiện ta đặt vật gì trên giường, nàng đỏ mặt xấu hổ, khiến ta cũng không tự chủ nhớ lại hình ảnh thẹn thùng kia. Trong nhất thời trước khi mọi thứ lâm vào gượng gạo, ta vội vàng bước đến bên Thái Anh, đối với nàng nói “Đi thôi.” Thái Anh chỉ nhẹ gật đầu xem như hồi đáp. Vương gia sớm đã đợi ở đại sảnh, vừa thấy Thái Anh hắn lập tức cười đón chào. Một người là thầy thuốc nữ giả nam trang phiêu bạt giang hồ. Một người là thiên kim quận chúa khuynh quốc khuynh thành. Gặp nhau trong hoạn nạn, rồi yêu nhau. Trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở để cuối cùng không thể tách rời…. Hổ Đầu Miêu Diện – Mưu Cầu Sáng Tạo… Vốn dĩ tôi dự định sẽ để dành tác phẩm Nhật Ký Sau Khi Chết hoàn thành rồi mới bắt đọc bởi vì tôi là một người khá nóng vội và hơi thiếu kiên nhẫn. Song, chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi đã một đêm hoàn thành xong đến chương hiện tại của Nhật Ký Sau Khi Chết sau đó thì ngồi băn khoăn thêm một vài đêm nữa để nhận ra mình bị sự tò mò của bản thân hại thê thảm như thế nào. Đó cũng là một sự mở đầu cho bài viết của tôi về tác giả Hổ Đầu Miêu Diện này. Sáng tạo là thói quen của người nghệ sĩ, nhưng tâm huyết cho việc không ngừng thay đổi và truy cầu một phong cách riêng thì không phải ai cũng dễ dàng duy trì được. Tôi là người có thói quen để ý rất “vụn vặt”. Khi lựa chọn đọc tiểu thuyết Bách hợp, ngoài yếu tố nội dung, nghệ thuật là thứ khiến tôi chú tâm nhiều hơn hết thảy. Cũng vì sự “vụn vặt” này mà tôi bắt đầu chú ý đến Vợ Ta Là Quận Chúa, đặc biệt là lối trần thuật của tác giả. Vợ Ta Là Quận Chúa – Kể bằng ngôi thứ nhất, thứ ba hay là… thứ hai ? Cách kể của Hổ Đầu Miêu Diện trong Vợ Ta Là Quần Chúa khiến tôi băn khoăn nhiều bởi lựa chọn của chị rất kỳ lạ, nếu không nói là là khó nắm bắt và đôi khi là loạn xạ đối với một số người chỉ mới bắt đầu đọc truyện. Từ lúc mở đầu đến lúc kết thúc, ngoài Thành Nhược Hề, còn có Nhị sư huynh, Nguyệt Nhi, Sư phụ, Tư Đồ Ức, Tướng Quân Tịch Dực, Gia đinh Quận chúa, thay phiên nhau đóng vai trò là người trần thuật. Toàn bộ tác phẩm, nhân vật trung tâm là Tấn Ngưng Quận chúa, nhưng lời trần thuật của nàng cũng chỉ có một câu ngắn ngủn, còn khiến một vài người đọc lên cảm thấy buồn cười. Hổ Đầu Miêu Diện tại sao lại chọn cách sáng tác kỳ lạ như thế? Thông thường, khi kể chuyện, người viết hoặc sẽ chọn kể theo ngôi thứ nhất vì đó là cách kể khá phổ biến và dễ viết nhất, hoặc sẽ chọn lối kể theo ngôi thứ ba, vì đó là cách kể khách quan và dễ tạo các yếu tố bối cảnh nhất. Nhưng, theo dõi Vợ Ta Là Quận Chúa thì tôi sẽ không cho rằng Hổ Đầu Miêu Diện chọn lối kể theo ngôi thứ nhất hay thứ ba, mặc dù độc giả nhận thấy rõ ràng lời kể là từ ngôi thứ nhất. Lý giải một chút về quan điểm này, hãy lấy ví dụ như bạn là một người quay phim và đang quay một chương trình thực tế nào đó, đồng thời bạn buộc phải theo chân một vị khách suốt hành trình. Như cách mà Hổ Đầu Miêu Diện kể, Thành Nhược Hề chính là người quay phim, và xuyên suốt câu truyện, nàng đã theo bên cạnh mà quay lại hết toàn bộ nhất cử nhất động của Tấn Ngưng Quận chúa. Nhưng, bản thân lối kể này không bị quy vào ngôi thứ ba cũng bởi vì “người quay phim” này có giao tiếp trực tiếp với ngôi thứ hai Tấn Ngưng trong quá trình quay. Nói cách khác, dù là kể về Tấn Ngưng, nhưng qua hành đồng, cử chỉ, lời nói của Tấn Ngưng được trần thuật lại, ta có thể đoán được hành động, cử chỉ cũng như lời nói của người kể Thành Nhược Hề, vì sự hiện diện của Thành Nhược Hề tồn tại trong chính lời kể của nàng về Tấn Ngưng Quận chúa. Tương tự, khi tác giả đổi người trần thuật thành Nguyệt Nhi hay là Nhị sư huynh, thì đơn giản sẽ được hiểu như việc chuyển giao ống kính máy quay cho người khác ở một đoạn hành trình khác, vì sự hiện hữu của họ cũng từ chính lời kể về Quận chúa mà được hình dung ra. Cũng chính vì sự lý giải trên mà tôi đã đưa ra một giả thiết rằng, Hổ Đầu Miêu Diện muốn kể ở ngôi thứ hai, một điều chưa từng có trong lịch sử văn học từ trước đến nay. Có phải là thế hay không, khó mà nói được. Vì đến bây giờ, chưa có người nào xác nhận có thể dùng ngôi thứ hai kể chuyện. Và, ngay cả độc giả khi đọc tác phẩm của Hổ Đầu Miêu Diện cũng chỉ cho rằng đó là một cách kể độc đáo, hoặc tác giả muốn tác phẩm nổi bật một chút chứ không suy nghĩ sâu hơn rằng, văn sĩ này thật sự truy cầu một sự đột phá nào đó vượt ra ngoài khuôn khổ của lối kể thông thường. Cũng nhờ vào Vợ Ta Là Quận Chúa mà tôi bắt đầu để ý nhiều hơn đến Hổ Đầu Miêu Diện, và cũng vì lối kể của chị khiến tôi khẳng định được đây là một nhà văn của sáng tạo, của niềm đam mê, và của sự truy cầu thay đổi trong nghệ thuật, là nhà văn cần mẫn và tỉ mỉ, cẩn trọng mà tinh tế và cũng là một con người dám nghĩ, dám làm và dám đột phá. Nhật Ký Sau Khi Chết – Kể chuyện trong truyện. Sau Vợ Ta Là Quận Chúa, Nhật Ký Sau Khi Chết càng khiến độc giả tò mò hơn về lối kể chuyện của Hổ Đầu Miêu Diện. Không như sự chuyển đổi “ống kính máy quay” ở Vợ Ta Là Quận Chúa, ở sáng tác này tác giả tạo cho người đọc cái cảm giác như lạc vào thế giới của Nghìn Lẻ Một Đêm, nghe kể chuyện trong truyện, nghe một nhân vật ở ngôi thức nhất đọc về một câu chuyện của ngôi thứ nhất khác. Đó là một sự lồng ghép có dụng ý, và cũng là một sự lồng ghép đầy nghệ thuật. Nếu ở Vợ Ta Là Quận Chúa tôi chú ý đến lối kể trần thuật thì ở Nhật Ký Sau Khi Chết tôi lại quan tâm hơn ở bố cục và phân bố nội dung. Dùng một cuốn nhật ký theo dõi trực tiếp câu chuyện chưa kết thúc, để rồi bị chính nó làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại, cuốn nhật ký của Lâm Tấu chắc có thể so sánh ngang ngửa với cuốn nhật ký của Tom Riddle trong Harry Potter, dù rằng thời điểm hiện tại Nhạc Phạm còn chưa bị lời nói trong cuốn nhật ký này điều khiển ở mức quá đà như Ginny Weasley mà cũng có thể sẽ như vậy, vì đến giờ tác giả vẫn chưa kết thúc tác phẩm này. Nhìn từ những “thiết kế” được kể trên, Hổ Đầu Miêu Diện hiện rõ là một nhà văn đầy trăn trở trong lối kể của mình, đồng thời cũng là một người khá nhạy cảm. Để ý một chút sẽ thấy được, tác giả thật sự rất yêu quý những đứa con tinh thần của mình, yêu quý đến mức sợ họ tổn thương, sự họ đau khổ, và sợ viết một cái kết bất hạnh cho họ. Cũng vì thế, để tìm ra một phương án vẹn toàn nhất gỡ rối cho những “thiết kế” của mình ở các chương trước, Hổ Đầu Miêu Diện đã để ngõ tác phẩm Nhật Ký Sau Khi Chết này gần 4 năm, một con số đủ để tạo nên sự quên lãng của độc giả đối với cốt truyện dù có mấy người quên được cái cốt truyện đầy ám ảnh đó đây? Trong những tình tiết Hổ Đầu Miêu Diện đưa ra, có một số chi tiết vẫn luôn là câu hỏi đối với độc giả và có lẽ cũng là nỗi băn khoăn của tác giả. Thứ nhất, chi tiết ban đầu của truyện cho thấy Hoa Tiện Lạc cố ý để lại cuốn nhật ký trên đường sau đó còn nhắc khéo Nhạc Phạm nhặt nó lên trong khi nếu theo dõi đến chương hiện tại của tác phẩm hay chính là tốc độ đọc hiện tại của Nhạc Phạm thì Hoa Tiện Lạc vẫn rất coi trọng cuốn nhật ký, xem đó như là hiện diện của Lâm Tấu trong thế giới thực. Điều này sẽ dẫn đến thắc mắc là tại sao Hoa Tiện Lạc lại bỏ lại cuốn nhật ký trên đường hôm đó? Gắn liền với chi tiết về thời gian này chính là ngày tháng được viết ở trang cuối của cuốn nhật ký. Như vậy, cuốn nhật ký hiện tại trong tay Nhạc Phạm được viết đến tận tháng 8, là tương lai bốn tháng sau. Vậy khoảng thời gian 4 tháng đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Lâm Tấu lại cho phép Hoa Tiện Lạc bỏ lại cuốn nhật ký của mình, và liệu có phải trong cuốn nhật ký có những dự đoán về tương lai hay không? Từ những câu hỏi này, độc giả sẽ băn khoăn Có phải thời điểm vô tình gặp kia, Nhạc Phạm đã gặp Hoa Tiện Lạc của tương lai chứ không phải của hiện tại không? Nếu đúng là như vậy, làm thế nào mà Hoa Tiện Lạc từ tương lai về lại được quá khứ? Và hành động bỏ lại cuốn nhật ký bên đường kia có phải là vì muốn chọn một người hữu duyên hay cố tình chọn Nhạc Phạm để thay đổi điều gì đó? Đột nhiên những câu hỏi này khiến tôi nhớ đến bộ truyện tranh Nhật Bản Mứt Cam hay Orange của Ichigo Takano và lý thuyết về thế giới song song. Nếu ai đã từng tìm hiểu qua tác phẩm Orange sẽ biết về câu chuyện một người 26 tuổi gửi thư cho chính bản thân ở tuổi 16 để thay đổi những gì mà bản thân đã hối tiếc 10 năm trước. Thế giới song song? Thay đổi quá khứ nhưng chỉ là tạo ra một thế giới khác tồn tại song song với thế giới hiện tại chứ không thay đổi hiện tại, mặc dù số phận và cuộc đời của những nhân vật ở thế giới song song sẽ khác đi rất nhiều. Tôi không mong Hổ Đầu Miêu Diện sẽ tạo một cốt truyện giống như Ichigo Takano, nhưng là số hiếm những người Trung Quốc yêu thích Văn hóa Nhật Bản, có lẽ, chị sẽ lấy cảm hứng từ đó chăng? Quay trở lại với Nhật Ký Sau Khi Chết, có phải trong một hiện thực khác Tả Y Y và Nhạc Phạm không có kết cục như hiện tại nên Hoa Tiện Lạc dùng cuốn nhật ký để giúp họ thay đổi ở hiện thực này. Hay là vì Nhạc Phạm ở thế giới kia giúp Hoa Tiện Lạc và Lâm Tấu nên họ muốn quay lại thế giới này để giúp Nhạc Phạm và Tả Y Y? Ở một tình tiết khác, tác giả viết Lâm Tấu nhờ chạm vào Hoa Tiện Lạc mà có thể cảm nhận được các vật thể xung quanh. Chi tiết này vô tình khiến tôi nhớ đến một tác phẩm khác nữa, nhưng lần này là của một nhà văn Pháp, Nếu Em Không Phải Là Giấc Mơ Et Si C’est Vrai của Marc Levy. Liệu câu chuyện của Hoa Tiện Lạc và Lâm Tấu sẽ tương đồng với câu chuyện của Lauren và Arthur trong Et Si C’est Vrai? Phải chăng chỉ khi Hoa Tiện Lạc và Lâm Tấu quan hệ xác thịt thì Lâm Tấu mới thật sự tồn tại lần nữa. Liệu Lâm Tấu đã hoàn toàn chết? xác của cô liệu đã thực sự bị hỏa táng? hay thực tại ở một nơi nào đó cái xác đang được bảo dưỡng kĩ càng, và trong tình trạng đời sống thực vật? Hoặc, như giả thiết về nhật ký Riddle, Lâm Tấu sẽ sử dụng thân xác của Nhạc Phạm. Nếu là tình huống này thì cũng đồng nghĩa với việc Nhạc Phạm sẽ phải rời khỏi thân xác một thời gian hoặc vĩnh viễn và Tả Y Y sẽ như Hoa Tiện Lạc là người duy nhất cảm nhận và nhìn thấy được sự tồn tại của Nhạc Phạm ở trạng thái linh hồn kia? Những dự đoán – hệ lụy Sẽ là một thế giới song song, là một con người bị linh hồn điều khiển, hay là sự tráo đổi linh hồn? Tất cả những giả thiết chỉ mang tính tạm thời này có thể sẽ là những cái kết mà Hổ Đầu Miêu Diện sẽ viết, cũng có thể không. Tuy nhiên có thể khẳng định một điều, Hổ Đầu Miêu Diện muốn viết cho nhân vật của mình cái kết hạnh phúc, và đang cố gắng tìm cách vẹn toàn nhất cho cả hai cặp đôi Hoa Tiện Lạc – Lâm Tấu và Tả Y Y – Nhạc Phạm. Mặc dù vậy, trong hai cặp chính thì Nhạc Phạm và Tả Y Y có nhiều khả năng hạnh phúc hơn. Nếu bỏ qua chi tiết về cuốn nhật ký, mối tình của họ là một mô-típ khá quen thuộc trong các truyện Bách hợp thầm mến, ở chung một chỗ. Tác giả sẽ phải viết chút gì đó về gia đình, về quan hệ xã hội và những ngăn trở này có lẽ là tất yếu. Tuy nhiên, tôi cũng cho rằng Hổ Đầu Miêu Diện không thích những yếu tố vụn vặt, chính xác thì có đôi khi chị sẽ lượt bớt những cản trở mà chị cho rằng quá khuôn mẫu hay phổ biến mà thay bằng một cái gì đó độc đáo hơn. Ở điểm này có lẽ Lạc Hoa Liễu Thủy sẽ nói rõ hơn phong cách của tác giả ở những truyện hiện đại mặc dù cả tác phẩm này tác giả cũng chưa hoàn thành. Song, một điều tất yếu chính là cuốn nhật ký của Lâm Tấu sẽ là chìa khóa quan trọng hoặc là phá hỏng hoặc là hỗ trợ cho mối tình của họ trong tương lai. Cặp đôi còn lại, Hoa Tiện Lạc và Lâm Tấu có xác xuất hạnh phúc thấp hơn một chút, nếu không nói chính xác thì chưa đến 30%. Nguyên nhân cơ bản mà ai cũng nhận thấy đó là cả hai không cùng tồn tại trong một thế giới, người và linh hồn, ngay từ đầu sự gặp gỡ của họ đã là một nghịch lý và rất khó có được kết quả vẹn toàn. Lý do thứ hai là yếu tố gia đình. Mặc dù tác giả không đề cập nhiều đến bối cảnh gia đình Lâm Tấu và có vẻ sẽ không nếu tác giả xác nhận Lâm Tấu hoàn toàn chết, nhưng ta có thể đoán được gia đình của cô khá bảo thủ và khó đàm phán. Bên cạnh đó, gia đình của Hoa Tiện Lạc cũng có vô số những bất ổn nội bộ, nhất là trong mối quan hệ của cô và ông bố giàu có. Nếu thoát khỏi hình thái linh hồn, liệu Lâm Tấu có thể cùng Hoa Tiện Lạc vượt qua được rào cản gia đình để sánh bước cùng nhau? Đây là một câu hỏi khó mà chính tác giả cũng đang cố tìm câu trả lời. Ngoài ra, vai trò của Mạnh Nhất Loan là gì? Sự xuất hiện của An Nghiên, cô bé được Lâm Tấu cứu thoát hay Ương Ương có vai trò gì không? Tất cả những nhân vật trong câu chuyện liệu có mối quan hệ như thế nào chúng ta hoàn toàn chưa thể dự đoán được, và cũng vì Hổ Đầu Miêu Diện là một con người khá tỉ mỉ trong việc lựa chọn nhân vật, chị sẽ không để một nhân vật nào xuất hiện một cách vô nghĩa. Đây cũng là lý do mà chị “ngâm” tác phẩm này lâu như vậy, nói sao nhỉ, tự mình làm khó mình có lẽ là nhược điểm lớn nhất của những người yêu sáng tạo đây. Ở những giả thiết trên, tôi còn đưa ra một dự đoán về việc hoán đổi vị trí giữa Lâm Tấu và Nhạc Phạm. Điều này có lẽ cũng là một khả năng tuy nhiên vì tác giả muốn viết một cái kết hạnh phúc, phương án này có lẽ sẽ không giúp nhà văn đạt được mục đích đó. Hoặc giả, nếu tác giả để cho Lâm Tấu và Hoa Tiện Lạc không đến được với nhau, cách đơn giản nhất là làm cho Lâm Tấu hoàn toàn biến mất, còn Hoa Tiện Lạc thì hoàn toàn mất đi trí nhớ về khoản thời gian bên cạnh Lâm Tấu. Đó có lẽ là một cách giải quyết dễ dàng nhất, tuy nhiên sẽ khiến độc giả mà chính bản thân của tác giả không hài lòng. Vậy chị sẽ viết như thế nào đây? Tạm Kết Dự đoán cái kết cho một tác phẩm chưa kết thúc cũng như đưa ra dự đoán cho tương lai của chính mình. Song, sự khác biệt là ở chỗ, ở dự đoán này, tôi nắm vai trò bị động, mà tác giả, người chủ động hơn lại có thể tùy ý sáng tạo theo cách mà tôi không phải lúc nào cũng dự đoán được. Hay nói cách khác, sáng tạo đã khó, và dự đoán cho sự sáng tạo thì lại càng không hề đơn giản chút nào. Vì lẽ đó, bài viết chỉ mang tính giải tỏa những vấn đề tồn đọng sau khi đọc tác phẩm chưa kết thúc mà thôi, chứ cũng chả giúp được gì. Trừ khi, tác giả chủ động cùng độc giả “đánh cờ”, bàn cờ đó có lẽ sẽ còn kéo dài nhiều năm nữa. Mặc dù vậy, tôi tin Hổ Đầu Miêu Diện sẽ có sự lựa chọn tốt nhất và tạo ra đứa con tinh thần để chính bản thân hài lòng và làm độc giả ngưỡng mộ. Mong chờ sự trở lại của chị. *** Trăng lên cao, một đêm giết người. Tuy rằng ta không phải là muốn giết người, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt để xuống tay. Nhìn bốn phía xung quanh không có ai, ta cười thầm một tiếng. Rồi đưa tay vươn qua cửa sổ, hướng đến chỗ cạnh cửa mò mẫm. May mắn là cửa sổ cách cửa vào không quá xa, chỉ một lát sau, đã mò thấy khóa chốt, ta vội vàng kéo. Hì hì, quả nhiên lần nào cũng đúng. Kiễng nhẹ đầu ngón chân bước tới, nhẹ nhàng ta lấy hai tay đẩy cửa, "Cót - két -" Tiếng trục cửa chuyển động khiến cả người ta giật bắn, ngay lập tức ta vội giữ cửa lại. Không tốt, ngày mai nhất định phải nhớ lau chút dầu mỡ vào trục. Nín thở, ta chột dạ lại hướng bốn phía liếc nhìn, tốt lắm, ngoài mấy cơn gió lạnh đang điên cuồng thổi thì không có bất cứ gì khả nghi. Cứ thế đi, ta sắp đạt được mục đích rồi. Trong phòng một màu tối đen, đưa tay không thấy được cả năm ngón. Nhưng không sao, ta đã quá quen với cách bố trí của phòng này rồi, sờ soạng một lát, ta đã tiếp cận được đến nơi có mục tiêu. Mày là làm ta chờ lâu lắm đó nha. Trong lòng mừng vui khôn xiết, ta đắc ý đưa chân nhảy lên bệ, hai tay hướng mục tiêu đánh tới. "Ai! Ai đang ở phòng bếp lén lút??!!" Ta lập tức đứng hình. Không sai, nơi ta tiến vào chính là phòng bếp, và mục tiêu của ta, nằm ngay trong cái nồi phía trên bếp lò kia... Là mấy chiếc bánh bao táo chín. Nhưng bây giờ xem ra, kế hoạch của ta đã bị phá hư rồi. Không được, trước tiên phải biết rõ đối phương là ai. Nghĩ thế ta nhẹ nhàng quay đầu lại. Hô - Ra là hắn. "Nhị sư huynh, là ta là ta!" Ta vội hướng hắn làm rõ thân phận của mình. "Ồ ~ ra là sư muội, ta còn tưởng rằng -" Nhị sư huynh cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi, không dám thốt ra hết câu. Nhị sư huynh vốn không chỉ là người có cái đầu gỗ, mà còn chẳng giỏi nổi việc gì, võ công tuy rằng cao, nhưng lại cực kỳ sợ quỷ thần. Mỗi lần đến ngày mười bốn trăng khuyết, hắn đều võ trang đầy đủ phòng thân, khắp người đeo đầy kiếm gỗ đào trừ quỷ. Có lẽ nguyên nhân hắn nãy giờ không hề tức giận ta. cũng là vì biết ta không phải quỷ. "Nhưng sư muội, ngươi ở đây để làm gì?" Nhị sư huynh cầm chiếc đèn lồng, hướng khắp nơi trong phòng soi rọi để xác định có thật an toàn. "Ta..." Không tốt, chẳng lẽ đem việc mình muốn trộm bánh bao nói ra cho hắn biết, tùy tiện ta bịa một lý do, "Tới bắt chuột, ngươi cũng biết đấy, phòng bếp mà có chuột thì rất nguy." "Có cần ta giúp không?" Dù nói thế, nhưng Nhị sư huynh như chẳng muốn giúp ta, chỉ hồi hộp chờ đợi câu trả lời. "Không cần không cần, chuyện nhỏ nhặt thế này mình ta cũng được rồi." Ta vội vàng cự tuyệt. "Cũng đúng, cũng đúng." Nhị sư huynh lại nhẹ nhàng thở phào, quả là chẳng tình nguyện đây mà, hắn đang muốn xoay người bỏ đi nhưng vẫn ngượng ngùng nói, "Vậy sư muội cố lên." "Nhất định, nhất định rồi." Ta gật gật đầu thúc giục hắn nhanh đi đi. Chờ bóng đèn lồng đã xa, ta mới thả lỏng chính mình. Quay đầu nhìn mấy cái bánh bao trong nồi, lại vuốt vuốt tay áo, các ngươi, đêm nay không thoát khỏi ta. Mời các bạn đón đọc Vợ Của Ta Là Quận Chúa của tác giả Hổ Đầu Miêu Diện. Sau khi lão Bạch Đái rời đi một ngày —— Thứ lỗi cho tôi Diệp Nhi, để tôi mạo muội dùng cái tên này gọi cha cô đi —— Tôi chính thức nói với Hùng Thập Đại việc tôi và quận chúa cũng sẽ rời khỏi. Lại chẳng ngờ tới, cũng kể từ lúc đó hắn cứ quấn quýt lấy tôi không rời, nhưng chung quy vẫn chẳng thể hiểu nhau, bởi suy nghĩ của tôi và hắn khác nhau hệt như của gà với vịt. “Thanh kiếm này rất nặng phải không?” Quận chúa hỏi, trên gương mặt nàng có nét lo âu. Tôi lắc đầu, tiện đà thở dốc một hơi “Không nặng… chút nào cả.” Sau khi nói ra miệng rồi, chính tôi cũng cảm thấy nó quả thực quá nặng. Thanh kiếm này suốt cả sáng cứ đè nặng trên lưng tôi. Trước khi đi, Hùng Thập Đại đã tặng nó cho tôi và nói rằng, đây chính là quà kết bái của người làm ca ca như hắn. Có ba công dụng, thứ nhất có thể làm vật sau này giúp nhận lại nhau, tuy tôi không hiểu, cái mặt này của tôi thì có gì khó nhớ để không nhận ra được nhỉ, mà còn phải cần dùng đến một thanh kiếm làm vật xác nhận thân phận tôi; Hai là, nếu tôi và quận chúa trên đường có gặp được bằng hữu, thì khi thấy thanh kiếm này của Hùng Thập Đại, bọn họ cũng sẽ chẳng làm khó dễ; Ba là, có thể dùng để phòng thân. Đối với cái công dụng phòng thân kia, tôi thực hoài nghi vô cùng, thanh kiếm này riêng về chiều dài thôi cũng đã cao đến eo tôi, khẳng định phải nặng tới vài chục ký. Chỉ sợ trước khi chúng tôi “trên đường gặp được bằng hữu”, thì tôi cũng đã bị thanh kiếm này đè chết rồi. Chính là, khi Hùng Thập Đại giao kiếm này cho tôi, rõ ràng tôi còn nhìn thấy hắn cầm kiếm khua vài vòng Vún vút’… Thật đúng là chỉ có thể nói, người với người khác biệt mà ~ “Không bằng chúng ta tới gốc cây kia nghỉ ngơi lát đi.” Quận chúa móc khăn tay nhỏ của mình ra, nhẹ nhàng giúp tôi lau đi mồ hôi trên trán. Tôi thật sự cũng chẳng thể gắng gượng thêm nữa, ở dưới cái nắng chói chang thế này, mà phải đeo trên lưng thanh kiếm nặng mấy chục ký đi suốt buổi, vì thế tôi liên tục gật đầu “Thế.. cũng được…” Sau một lúc ngồi dưới tán cây lầm bầm chửi rủa Hùng Thập Đại, tôi chuẩn bị chợp mắt chút nghỉ ngơi, thì quận chúa bỗng nhiên nói “Thật ra, chàng cũng rất mến Hùng đại ca đúng không?” “Cái gì?” Tôi bật dậy nhìn chằm chằm quận chúa, người rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì ~ “Mặc dù bởi nói dối mà quen biết, nhưng cảm tình giữa hai người dường như rất tốt.” Quận chúa cười cười, ánh mặt trời hắt lên khuôn mặt trắng nõn của nàng thật đẹp. Sau khi bức bách chính mình phải mau hồi thần lại, tôi chép chép miệng “Ôi chao, ôi chao, vậy là người sai rồi. Đầu tiên, là bởi vì hắn muốn đánh cướp chúng ta, nên tôi mới phải tỏ ra quen thân hắn; Tiếp đó, toàn bộ những gì hắn làm đều là do hắn đơn phương tự nguyện thôi, tôi cũng đâu có mến hắn.” “Thanh kiếm này thì sao, nhìn thế nào cũng thấy nó là thứ không nên giữ, nhưng chàng lại liều chết đeo nó trên lưng cả buổi trời.” Quận chúa dùng ánh mắt “Ta hiểu thấu hết chàng đó” nhìn tôi. “Cái này… Không phải giống như hắn nói, là lỡ chúng ta gặp đám cướp khác, thì có thể dùng nó làm vật chắn sao.” Tôi vội vàng ra vẻ như vô tình đáp. “Ồ~” Lần này thì quận chúa lại dùng tới ánh mắt “Đâu cần phải che giấu” để nhìn chằm chằm tôi. “Đúng là Hùng Thập Đại là một người rất tốt,” Tôi chẳng dám nhìn trực diện với quận chúa, chỉ là lại cảm thấy ánh mắt nàng dường như còn nhìn tôi chăm chú hơn, “Có điều, tuy bề ngoài hắn nhìn vui tươi như vậy, nhưng lại là kẻ đáng thương…” “Đáng thương?” “À?” Thấy vẻ mặt nghi hoặc của quận chúa, tôi mới chợt nhớ nàng vốn không biết câu chuyện xưa giữa Hùng Thập Đại và Cầm Cầm, nên vội vàng chuyển đại sang đề tài khác, “Ừm… Không có gì, là tôi nói Hùng Thập Đại đã lớn tuổi thế, mà vẫn chưa cưới vợ, thật là đáng thương~ “ “Vậy còn chàng?” Quận chúa đột nhiên hỏi. “Cái gì?” Không phải là nghe không rõ, mà đây là câu hỏi ngoài ý muốn của tôi. “Không, không có gì.” Quận chúa tựa hồ cũng ý thức được đây là câu hỏi không thích hợp, cặp mắt nhìn chằm chằm vào tôi rốt cục vòng trở ra, nhìn vu vơ lên một mảnh cây cối. Vậy còn chàng? —— Linh tính mách bảo rằng, dường như điều quận chúa muốn hỏi là “Vậy còn chàng thì bao giờ định cưới vợ?” Không bằng, bây giờ nói cho nàng biết đi. Ngay bây giờ. Trong lòng tôi bỗng nhiên thật kích động. Tôi không cưới vợ, bởi vì tôi cũng giống như người, tương lai phải gả cho nam nhân. Cứ như thế, trực tiếp nói cho quận chúa đi. Chính là, ngay ở lúc tôi định hé miệng nói, thì bỗng có một cảm giác không biết từ đâu vọt đến ngăn cản tôi, Không được nói cho nàng, ít nhất bây giờ không được. Chợt, tôi cảm thấy sợ hãi, quan hệ giữa tôi và quận chúa, thậm chí cả quan hệ với Hùng Thập Đại, đều là được tạo ra từ lời nói dối mà thôi. Hay nói đúng hơn, là ngoài sư phụ, Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh, tôi đã nói dối tất cả mọi người trên thế gian này. Tuy rằng, đối với những người khác việc nói dối ấy chẳng hề quan trọng, không có ảnh hưởng chút nào tới mọi người. Có khi bọn họ còn nói “Chúng ta tuyệt không để ý tới việc ngươi là nữ nha.” lúc phát hiện ra sự thật. Nhưng tôi vẫn sẽ đau lòng. Suốt mười tám năm sống vất vả che giấu thân phận, hóa ra chỉ để nhận được kết quả đó là việc làm thật vô ích ư? Cho dù sư phụ vẫn hay thường nói, làm thế là để “thuận tiện cho việc sống ở y quán” của tôi, nên cứ khăng khăng bắt tôi phải giả nam thế này. Trước đây khi chưa đầy mười tuổi, đã có lần tôi khóc chạy đến trước mặt sư phụ hỏi rằng, vì sao cha mẹ lại vứt bỏ con thế. Sư phụ chỉ trả lời một câu “Con không nên nghĩ rằng bọn họ muốn vứt bỏ con, mà hãy nghĩ có lẽ vì bọn họ không còn cách nào khác.” Đây đúng là một lý do miễn cưỡng. Nhưng không hiểu sao cái lý do miễn cưỡng ấy lại thuyết phục được tôi. Không phải muốn vứt bỏ tôi, mà bởi vì không còn cách nào khác. Tôi đã từng gặp không ít tình huống bất đắc dĩ, vốn là điều mình không muốn, nhưng vẫn phải đau lòng làm, cho nên tôi không có hận cha mẹ. Chỉ là, tôi vẫn luôn muốn có những người như cha mẹ ruột ấy ở bên cạnh, để luôn quan tâm chăm sóc đến tôi. Dù tôi cũng đã có sư phụ, nhưng vẫn cảm thấy thế chưa đủ… Quả nhiên, là tôi quá tham lam mà. “Nhược Hề? Chàng không sao chứ?” Chợt tôi nghe thấy giọng nói của quận chúa. Sự chú ý dần dần được kéo lại, tôi chuyển tầm mặt sang nhìn nàng, nàng có vẻ đang lo lắng. “Không có việc gì.” Tôi lắc đầu, sau đó nhìn vầng mặt trời rực rỡ trên cao. “Dường như chàng có tâm sự.” Quận chúa nhỏ giọng nói. “Vậy à, có lẽ do đói bụng.” Tôi hóp miệng làm ra một cái mặt hề, “Chúng ta đi thôi, hẳn cách đây không xa có một dịch trạm, tới đó, tôi phải ăn một bữa thật no!” Tôi thở hắt, hạ quyết tâm. “Chàng thật là…” Quận chúa vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu. Cho dù là vẻ mặt này cũng thật đẹp a. Rồi tôi bỗng phát hiện mình lại bắt đầu thất thần, liền vội vàng bắt buộc chính mình mau tỉnh lại, một hơi vác lên thanh kiếm kia —— Chết tiệt, Hùng Thập Đại, tôi sẽ không tha thứ cho huynh đâu…

vợ tôi là quận chúa